Truyện ngắn "Vệt nắng cuối rẻo đồi" có cốt truyện không hẳn là mới, nhưng cách viết, cách diễn đạt của tác giả mang đến nhiều ấn tượng. Bối cảnh của truyện là một vùng miền núi, nơi có “xóm góa” - xóm của những người phụ nữ lẻ bóng, không chồng. Vũ là nhân vật nữ chính, sống với hai đứa con nhỏ. Du là người đàn ông chưa từng lập gia đình, đem lòng yêu thương Vũ, muốn cưới Vũ, mặc sự ngăn cản của bà cụ thân sinh... Truyện có bước ngoặt quan trọng khi Riễn, chồng chính thức của Vũ, người đã từng phụ bạc Vũ bỗng trở về. Trong lòng Vũ cũng có ý định nối lại với Riễn. Nhưng Riễn tính tình hung hãn, cục cằn, vẫn chứng nào tật ấy, lại tiếp tục giở thói đánh đập Vũ rất tàn nhẫn...
Rượu tan vào máu, nung các tế bào sôi ùng ục. Sôi tới khi cạn ráo chỉ còn lại xương với da thoi thóp nhìn một thằng đang hấp hối vì bị rũ bỏ. "Mày đi đâu? Ai cho mày đi? Cái ghế nhựa cong cớn bay lên... Du quắc mắt nhìn. Ánh mắt dùi nung bắt gặp ánh mắt nhòe nước của Vũ. - "Em tới rồi. Em chọn đi. Tôi và đống giẻ hôi mùi lòng. Em chọn ai?"