Truyện Ðêm Khuya

Thu của ngàn năm trước - Phần 2



Có những điều khi đã thành dĩ vãng, thật xa xôi, không thể trở lại, ta mới thấy nhớ tiếc. Ai bảo người giàu, người thành đạt không có nỗi lo, không có nỗi buồn, không khi nào có thời giờ để trống vắng, lạc lõng. Nhìn bề ngoài, cuộc sống của nhân vật Long quá đủ đầy, gia đình, danh vọng... tưởng chẳng có gì đáng để phiền muộn. Thế nhưng, đi vào thẳm sâu, ngóc ngách tâm hồn mới thấy những khoảng trống khó lấp đầy. Câu chuyện như cổ tích ấy dưới ngòi bút vừa đời thường, vừa sâu lắng của nhà văn Thu Trân đã tìm được lối đi vào tâm hồn người đọc, người nghe...

Uống đến chai thứ hai thì Toàn bắt đầu ngà ngà say. Anh nói năng phóng khoáng hơn, bớt giữ gìn ý tứ trước Long hơn. Chẳng thà như thế mà Long thấy dễ chịu. Chuyện bạn bè ngày xưa ào ạt tràn về. Toàn nốc ly rượu cái ót rồi cười khà khà: - Con người có số ông ơi. Ông nhớ thằng Tân cao lồng nhồng không, nhiều khi đứng trước lớp nói năng chẳng ra làm sao, vậy mà bây giờ làm sếp một cơ quan văn hóa cấp bộ. Như tui đây nè, đâu đến nỗi xấu trai, cũng đào hoa lả lướt như ai, mà số làm nông dân cũng hoàn nông dân ông à!

TIN CÙNG CHUYÊN MỤC